Thứ Năm, 5 tháng 11, 2009

Ngày 6 tháng 11 năm 2009: Đã lập đông nhưng trời rất nóng, những cơn mưa đã thưa dần trên nền trời Sài Thành...
Quá chán ngán cái cuộc sống này rồi. Tôi muốn được tự do... Tôi đang là ai.. Hình như không phải là tôi: tôi hình như không còn quan tâm được bất cứ điều gì. Thật sự, tôi đã chưa từng thích anh, anh làm tôi quá thất vọng. Anh không hề như tôi tưởng tượng... Thôi, tạm biệt anh nhe'!!!

Cuộc sống vẫn cứ lặng lẽ trôi..

Hình như...

Tôi đang thay đổi...

Thứ Sáu, 16 tháng 10, 2009

Ngày 17 tháng 10 năm 2009:
Mưa, kéo dài mãi, không gian thật buồn... Tôi Nhớ Anh
Lạ thật, anh giống như người tôi đã từng yêu, giống thật đấy. Đâu đó trong anh làm tôi nhớ lại một mối tình đơn phương. Anh không đẹp, không cao cũng như không phù hợp với những tiêu chuẩn mà tôi đặt ra... nhưng sao anh lại làm trái tim tôi lỗi nhịp. Tôi thích anh vì bản thân anh hay vi` đơn thuần, anh rất giống anh ấy? Chính tôi còn không thể trả lời chính câu hỏi của minh. Nhưng dù có thích anh, nó cũng chỉ là một tình cảm đơn phương.. anh đang theo đuổi những gì mà trái tim anh mách bảo, anh sẽ chẳng bao giờ nhìn lại phía sau, rằng đang có người đợi anh.
....
Sài Gòn dạo này thương lắm những cơn mưa, mưa làm tôi buồn nhưng tôi lại thích lặng lẽ mà ngắm mưa. Mưa tí tách rơi, mưa rơi hay những giọt nước mắt tôi rơi khi thấy anh bên ai kia. Đúng, tôi khóc, khóc cho những tình cảm ấy chỉ có thể chôn vùi, không thể bộc bạch. TÔI lại ngắm mưa nơi ban công, THÍCH cảm nhận cái mùi khan khác của những cơn mưa. Những lúc ấy, ANH lại âm thầm đứng cạnh tôi, không nói gì, cũng chẳng có chủ đích, anh cùng tôi ngắm mưa. Lặng lẽ, vô vị cho đến khí những giọt mưa cuối cùng năm im dưới mặt đất lạnh, tôi và anh vẫn đứng đấy, không đối thoại, không giao tiếp. Không gian ấy như là thiên đàng cũng như địa ngục. Tôi có thể ở cạnh bên anh nhưng trái tim của anh thì đang ở đâu kia. TRÁI TIM TÔI TAN NÁT.
---
Mưa, sao mưa cứ rơi, những cơn mưa cuối thu không rả rích, không dữ dội mà nó thoáng nhẹ qua để lại trên nền trời xanh ngắt chiếc cầu vồng đơn độc. Có người nói:"Đi tới tận cùng của cầu vồng, ước mơ thành sự thật". Thật vậy sao? Nếu tìm thấy thật, tôi có thể ước rằng tôi CHƯA hề THÍCH ANH được hay không?

Thứ Năm, 24 tháng 9, 2009

Ngày 24 tháng 9 năm 2009: trời mưa nắng thất thường
Thế giới có lẽ luôn là thế. Đôi khi, tôi cứ tưởng thế giới kia thật rộng lớn đến mức choàng ngộp, không bao giờ tôi có thể nắm bắt nổi, nhưng đôi khi nó chỉ vỏn vẹn trong bàn tay tôi mà thôi. Thật khó, thật khó để giải thích những băn khoăn trong tôi. Nếu như tôi có thể điều chình những suy nghĩ cũa chính mình: tôi kông muốn mình yêu ai, vì yêu dường như luôn đem đến cho ta những đau khổ. Vậy mà đâu đó, vài động tác nhỏ thôi cũng làm trái tim tôi xao xuyến. Tôi luôn ước trái tim tôi thôi hòa nhịp cùng một trái tim khác, tôi muốn trái tim trở nên giá băng, Cuộc sống lúc nào cũng không như ta mong muốn. Tôi bước qua ngưỡng cửa trung học, đến với một thế giới mới. KHông khí ấy làm tôi cảm thấy thân quen hơn nhiều so với hồi xưa. Chỉ mới vài tháng thôi nhưng có lẽ cũng đủ cho tôi cảm nhận về điều này. Tôi muốn mình giữ tình bạn mãi mãi, không bao giờ thay đổi, không muốn hướng tới một điều gì khác, vượt quá giới hạn cho phép của chính tôi.

Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2009

Ngày 26 tháng 06 năm 2009: trời đẹp, nắng và gió.
Không khí xung quanh dường như chỉ còn là cái nắng gay gắt của Sài Thành. Nắng như thiêu như đốt, nắng làm những cánh phượng tự thiêu đốt chính bản thân mình. Nhìn những cánh phượng ấy, bất giác nhận ra mùa hè đã về, nó về tự lúc nào mà chính lòng tôi cũng không rõ… Hè mang một âm hưởng gì đó rất lạ, nó quyến lấy con người ta, làm cho ta như bùng nổ theo cái nắng gay gắt của mùa hè. Nóng.
Hè đến cũng là lúc chính tôi từ giã cái tuổi mộng mơ của cô nhóc cấp hai, ừm… 4 năm cũng nhanh qua quá, bạn bè thì mỗi đứa một nơi, kỉ niệm xưa giờ chỉ còn là dĩ vãng. 4 năm qua có gì kiến tôi lưu luyến hay vấn vương gì không nhỉ??? Chắc là không, tất cả chỉ như một cơn gió thoáng qua rồi lướt qua nhanh rồi biến mất. Như ai đó đã nói: “ Quá khứ chỉ còn là dĩ vãng, tương lai là điều bất định, chỉ có hôm nay mới là điều nắm chắc trong tay ta mà thôi!”. Cái nắng của mùa hè cùng với sự ồn ào của xứ Sài Gòn làm tôi chỉ muốn trốn trong cái nơi nào đó thật yên tĩnh, yên bình. Một nơi mà tôi được hòa mình vào với thiên nhiên. --- Tưởng tượng nhé: nơi ấy là một cánh đồng cỏ thơm trải dài bất tận, thấp thoáng đâu đó là bóng hỉnh của cối xay gió. Thoáng trong gió là mùi thơm của hoa bồ công anh (úi, cũng lãng mạn quá ta!).
>>>Có lẽ chỉ chính nơi ấy mới làm tôi dịu đi được cái lửa trong chính bản thân tôi…